Luôn…

Luôn biết mình đã không hoàn hảo
Có khi nào chỉ bảo một ai
Cúi đầu cố học điều hay
Mai này sẽ khá chia ngay với người

Luôn biết mình tránh cười người khác
Vì biết rằng thật ác vô biên
Để người tủi nhục gieo duyên
Người tị liệt mạn có nguyên bất bình

Luôn biết mình chỉ tin Phật Pháp
Tứ nhiếp này cố áp dụng hơn
Gieo duyên thiện hết cả lòng
Cho mai nghiệp dữ không còn vây quanh

Luôn biết mình khẻ thầm Niệm Phật
Lúc hừng đông thành thật ước ao
Thế gian thành thật cùng trao
Để bình an đến khắp cho mọi người

Luôn biết mình nụ cười hớn hở
Đệ huynh quen … hết khó hôm qua
Quả lành khắp chốn Ta Bà
Đọng trên nét mặt ….chúng ta yên hòa

Luôn biết mình thật thà xin chúc
Đạo Phật hay từng lúc xiển dương
Để cho tứ chúng yêu thương
Giận hờn hóa nhỏ chẳng vương hoa lòng

Luôn biết mình cùng đồng một tánh
Rất thiện chân khi sánh với người
Nên môi luôn nở nụ cười
Chúc huynh và đệ đất trời thảnh thơi

Luôn biết mình lắm khi lầm lỗi
Có lý nào kết tội chung quanh
Cúi đầu lạy Phật sẽ thành
Ăn năn sám hối chí tâm đêm ngày

Luôn biết mình từ nay đã tiến
Có lý nào làm biếng sẻ chia
Chẳng theo đúng phép lục hòa
Sống không trọn vẹn thật thà sao quen

Luôn biết mình đã nên huynh dạy
Lý do gì lại cậy khinh người
Để làm héo úa nụ cười
Khi vừa gặp mặt đất trời tối tăm

Luôn biết mình cả trăm nghìn lỗi
Há tại sao trên lối gặp nhau
Quay đầu ngoảnh mặt … buồn đau
Cớ gì không nghĩ đến câu chung chùa

Luôn biết mình ngăn cười diễu cợt
Trên nỗi đau cùng tột của người
Luân hồi chuyển nhẹ một đời
Hoá thành dao nhọn tơi bời tim ta

Nguyễn Xuân Nghiêm

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.