Chớ Ỷ Mình – Vỏ Bọc Hào Nhoáng – Xả Ngã…

CHỚ Ỷ MÌNH

Chớ ỷ mình khôn lanh ma mảnh
Lừa gạt người … há tránh quả nhân
Mai này chẳng có miếng ăn
Vì ai thương đến … để dành phần cho

Chớ ỷ mình phận cao khinh dễ
Làm xót xa … nhiều kẻ chung quanh
Luân hồi sẽ đến rất nhanh
Có bao khổ não rồi than thở hoài

Chớ ỷ mình phước dày phung phí
Khi hết rồi là thấy buốt đau
Nên chi kiệm phước dài lâu
Đồng thời khéo mót … để tu đó mà

Chớ ỷ mình thật là ngã mạn
Rồi vấp đau hoạn nạn than trời
Nhìn quanh nào thấy một người
Đưa tay giúp đỡ qua thời đắng cay

Chớ ỷ mình hôm nay may mắn
Cười cợt người gặp đắng và cay
Trong lòng thiếu hẳn từ bi
Mang danh Phật Tử … ngày nay … quá buồn

Nguyễn Xuân Nghiêm

———————————

Vỏ bọc hào nhoáng…

Đừng quá tự tin vào những điều mình đang có
Ỷ lại vào “Vỏ bọc hào nhoáng “ được khen ngợi luôn
Càng không nên hy vọng vào tài sản, cháu con
Đời vô thường, dù may mắn vẫn nhớ lời Phật dạy (1)

Thời đại mới con người lại bị thu hút vào vòng xoáy
Hình thức bên ngoài thường được đề cao
Quên mất chiều sâu giá trị thật sự,
được đánh giá thế nào
Phải đến từ tri thức, sự khiêm nhường, học hỏi !
Và có sự thống nhất giữa hành động và lời nói

Chớ ỷ lại vào vỏ bọc hào nhoáng của một ai
Tự mình nỗ lực, xây dựng
nền tảng vững chắc cho tương lai
Tập trung vào phát triển bản thân, dưới góc nhìn mới
Thành công chỉ đến từ giá trị nội tại, tự tin bước tới

Sống chân thật với chính mình,
những ý nghĩ không thực tế nên buông (2)
Dành thời gian và năng lực còn lại trở về nguồn
Chớ ỷ lại vào vỏ bọc hào nhoáng trong mối quan hệ
Krishnamurti từng nói:
“Quan sát mà không đánh giá là hình thức cao nhất của trí tuệ “

Huệ Hương

1) Theo lời dạy của Phật, có năm nguyên nhân dẫn đến sự mất mát tài sản, bao gồm: 1. Tài sản do trộm cắp mà có (bất chính); 2. Tài sản do tiêu tán hoang phí (xa hoa lãng phí); 3. Tài sản do không quản lý cẩn thận (vô ý, lơ là); 4. Tài sản do bị người khác chiếm đoạt (như lừa đảo); 5. Tài sản do sự ảnh hưởng của kẻ thù, giặc giã, tai họa thiên nhiên (như chiến tranh, thiên tai, hỏa hoạn).

2) Rằng “có nhiều con thì có nhiều phúc”
Rằng “sống lâu chưa chắc đã hạnh phúc “ vì “đa thọ thì đa nhục “
Con cái có Hiếu thảo với mình hay không còn tùy vào nghiệp, Phước Đức

———————————

Xả Ngã…

Tu là sửa, thói hư tật xấu.
Tiếp xúc người, xã hội hàng ngày.
Thiếu khiêm nhường, ngã mạn, ma lanh.
Áp đảo tha nhân, dành phần thắng.

Luôn tự hào nhìn người khinh dể.
Làm tổn thương người ở chung quanh.
Nghiệp này tạo quả xấu hiện hành.
Khổ đau đeo bám, than thở hoài.

Luôn tự nhủ ta đây nhiều phước!
Nên phung phí phước chẳng tiếc tay,
Đến khi phước hết khổ mới hay.
Mang bao ác nghiệp … gầy kiếp sau.

Tất cả tội đều do chấp Ngã
Điều răn đầu Phật dạy xả đi !
Xả Ngã khó tu nhất còn gì ?
Xả Pháp nữa, tiến dần quả Phật.

Là Phật tử, học tu, luôn nhớ.
Từng Ý nghĩ, Thân hành, Khẩu nói.
Luôn xả Ngã, khiêm tốn ,nằm lòng.
Theo ánh đuốc, hướng Chân Thiện Mỹ…

Viên An

———————————

Chớ Ỷ Mình – Vỏ Bọc Hào Nhoáng – Xả Ngã…

Giàu sang chớ chắc hơn người
Giỏi tài tưởng ỷ – mượn lời, khinh ai.
Núi cao rồi cũng có ngày,
Sóng triều lên xuống, đời nay – khó phân?

Chớ ham ỷ lại đường trần,
Lợi, danh, tiền bạc, tay lần – bỏ ta.
Vô thường chuyển đổi nào tha,
Lúc nguy hại. họa – ai mà lường chưa ???

Làm người giữ lấy tâm ưa,
Ham ngoài vỏ bọc, dối lừa – ý riêng.
Miệng người khen chớ tin liền,
Lời vui cứa miệng, làm duyên… trêu đùa.

Ái từ xuông để thêu thùa,
Điểm tô hào nhoáng, thì thua – ngấm ngầm.
Ra tay giúp đỡ từ tâm,
Đời ai biết đến – họa thầm lúc rơi.

Nên suy ngẫm kỹ con người,
Chính ta lắm lúc cũng thời khác ai.
Lỡ lời, gây chuyện họa tai,
Giận sân lửa hận, khó phai trong lòng.

Dù tu học Phật bên trong,
Quả duyên nghiệp báo, hiểu không – trách người.
Vô thường thay đổi nào vơi,
Tâm chưa giữ được, trách đời – sai thay…

Phật răn: “Nhẫn” – trước thật hay,
Chín phen uốn lưỡi, mới may – lạnh đầu.
Từ bi nghĩ trước suy sau,
Mở lời nhỏ nhẽ – phải đâu khó làm.

Ỷ vào vỏ bọc còn tham…
Biện minh háo thắng, danh ham cho mình.
Cái tôi quá nặng – quên tình,
Buông ra chẳng nổi, còn nhìn – lỗi đâu.

Người tu tự hiểu nhiệm màu,
Sai đâu sửa đó, không cầu hơn thua.
Khen chê gió thổi trêu đùa,
Sắc – không, hư – thực, a dua – lạc mà.

Thân này có phải của ta?
Nhủ thầm nhắc nhở xả qua – muộn phiền…

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.