Giông Bão…

Ragasa chính là cơn bão
Nên trong ta phiền não quá dày
Xa quê hương đã bao ngày
Chợt nghe xa xót phủ đầy mắt nâu

Nhờ trời Phật từng câu khấn nguyện
Xin cho qua những chuyện buốt đau
Nhưng nào có được dài lâu
Chỉ vừa qua tạm nỗi sầu riêng ai

Nhưng Bualoi chiều nay đã tới
Để bão giông mở lối xót xa
Nơi này đâu chỉ riêng ta
Đắng cay buốt ngực thật thà Việt Nam

Nhớ ngày xưa khói lam bay nhẹ
Những dây trầu quấn khẽ cây cau
Dàn bầu dây mướp xa lâu
Vẫn hoài mãi nhớ , ông câu đêm rằm

Ngỡ rằng yên đêm nằm khấn nguyện
Quê hương thương nghìn chuyện hết lo
Nào ngờ cơn bão Matmo
Đang âm thầm đến … để cho tênh buồn

Cầu trời Phật đang còn xứ lạ
Cho Việt Nam vất vả chóng qua
Người quen biết ở gần xa
Đôi tay chắp lại bài ca an bình

Nguyễn Xuân Nghiêm

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.