Chê…

Khi chê người cũng nên nhìn lại
Sẽ thấy rằng ái ngại vô cùng
Giống như đổ nước đang dùng
Có hằng hốt đặng , nên đừng chê ai

Khi chê người nghĩ ngay mình giỏi
Biển mênh mông … nào chỉ góc nhìn
Nào ngờ họ chỉ lặng im
Bụng cười không nói chẳng tin chút nào

Khi chê người ngỡ trao hiểu biết
Nào ngờ rằng họ kết luận khoe
Rỗng thùng ai chấp kẻ mê
Lại thêm kiêu mạn đường về nẻo đi

Khi chê người nụ cười ẩn hiện
Uổng công thôi nhiều chuyện thị phi
Chung quanh đã rõ đường đi
Rắn kia khéo vẽ thêm chi chân thừa

Khi chê người sẽ là quả báo
Gánh nặng đầy phiền não hôm nay
Có than thở chẳng ai hay
Vì vừa gặp mặt đã quay lưng liền

Khi chê người ỷ tiền sẵn có
Thật ngu ngơ vì đó hữu vi
Đã là Phật Tử đường đi
Chỉ trong một thoáng … chớp mi … mộng ngày

Khi chê người hàng cây lá khẽ
Nụ hoa xuân cũng nhẹ không lời
Vô ngôn thuyết pháp nụ cười
Phật cùng Bồ Tát đời đời thản thanh

Khi chê người trời xanh mây trắng
Rất dễ thương ánh nắng mùa xuân
Chung quanh khuyên nhủ ân cần
Có nào hay biết khi gần …. khi xa

Nguyễn Xuân Nghiêm

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.