Truyền thống dân tộc Việt Nam văn hóa cổ kính đề cao “khắc kỷ phục lễ” , một người biết ứng xử thông minh luôn nhớ ơn Thầy dù đã có trình độ tri thức đủ sâu và rộng.
Ngày xưa mượn cánh tay người
Hỏi đường, nhờ lửa, chẳng lười đêm thâu
Giờ đây vượt thắng bước đầu
Vững vàng tự lập, ân sâu dâng Thầy
Chân thành tình cảm còn đây
Đi trong tỉnh lặng, sẹo nay đã lành
Xin thưa có chút trưởng thành
Vẫn xem tri kỷ, nguyện hành thiện lương
Vẫn còn nếp nghĩ, mầm thương
Chẳng phai một chút, con đường uyên nguyên
Sống đạo đức cách tự nhiên
Khoảnh khắc tỉnh thức, thiêng liêng vô cùng
Năng lượng an lạc bao trùm
Nội tâm soi sáng, tôn sùng Thầy hơn
Không còn bám víu lối mòn
Niềm tin sâu thẳm, thành toàn khó khăn
Thường xuyên tự nhủ mình rằng
Hành trình ngàn dặm, nhẹ nhàng bước qua
Một khi cánh cửa mở ra
Bờ kia mời gọi Thầy, Ta bước vào
Mặc cho thế giới ồn ào
Bước chân dũng cảm, truyền trao an bình
Tri ân Thầy đã dạy nhìn …
Lắng nghe trọn vẹn, chân tình tỏa lan
Trong lòng còn mãi âm vang
Thầy là ánh sáng vững vàng gọi tên ….
Phật tử Huệ Hương