(Đã giúp người trò được dẫn dắt rồi quy phục mà vẫn tự do trong nhận thức)
Nhân ngày thầy giáo hàng năm 20/10 kính xin được bày tỏ những suy niệm :
Từ khi bước vào đại học, có rất nhiều người nghĩ rằng trí thức nghĩa là tự mình biết hết, tự mình gánh hết, tự mình đứng vững trước mọi bão giông. Nhưng rồi, khi sự từng trải chạm đến độ chín, khi lòng thôi ồn ào vì chứng minh, họ mới nhận ra: người mạnh mẽ nhất không phải người đi một mình, mà là người đủ trí để chọn ai xứng đáng để mình nương tựa và tiếp nhận.
Ta gặp một người thầy – không phải bằng sự tìm kiếm, mà bằng sự tỉnh thức của chính mình. Người ấy không dạy bằng lời nói lớn, không dẫn bằng bàn tay cứng. Người ấy chỉ hiện diện bằng trí tuệ, phẩm chất, và một thứ ánh sáng khiến ta tự nguyện tiến lại gần.Không một mệnh lệnh. Không một áp đặt. Chỉ là sự có mặt khiến tâm ta được soi.
Từ khoảnh khắc đó, ta học được điều mà những năm trẻ chưa từng hiểu: quy phục không phải là khuất phục. Quy phục là khi ta nhận ra chân lý lớn hơn bản ngã của mình, và ta chọn đặt mình vào con đường ấy — một cách tự do, sáng suốt, và đầy phẩm giá.
Chính trong sự quy phục đúng chỗ ấy, ta trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ta không đánh mất chính mình; ta trở thành phiên bản rộng hơn, sâu hơn, an hòa hơn. Sự dẫn dắt của thầy mở ra trong ta những cánh cửa mà tự mình ta không thể tự xoay chìa khóa. Ta học cách lắng nghe, không để thua hay thắng, mà để hiểu. Ta học cách đứng dậy, không để thống trị, mà để hiện hữu nguyên vẹn như ngọn núi. Ta học cách điềm đạm trước bão – vì trong ta đã có một vùng sáng được thắp lên từ sự chỉ dẫn ấy.
Rồi theo năm tháng, có thể người trò ấy phải tìm về nẻo sáng tâm linh nhưng thẩm sâu họ tưởng rằng tự mình hiểu hết mọi chân lý, và tự mình đứng vững trước mọi bão giông. Rồi có những giai đoạn trong đời, họ lại thấy dù mình đã có thể hiểu đạo lý sâu xa nhưng họ lại tự nguyện tìm đến sự dẫn dắt, không phải vì thiếu năng lực, mà vì họ quá hiểu rằng sức mạnh không nằm ở việc làm tất cả một mình.
Họ chọn người dẫn dắt chỉ ưu tiên dựa vào phẩm chất, trí tuệ và ánh sáng nội tâm của người đó; chứ không dựa vào quyền lực hay lợi lộc nào cả.
Họ chọn để học nhiều hơn, để mở ra những tầng tâm thức mà một mình họ khó chạm tới, phải chăng trải qua năm tháng, khi tinh thần bắt đầu trưởng thành, họ mới nhận ra một điều vi diệu khác đó là sức mạnh không đến từ việc đi một mình, mà từ khả năng quy phục đúng chỗ và được dẫn dắt xứng đáng.
Khi quy phục gặp đúng sự dẫn dắt, con người trở nên mạnh mẽ mà không cứng, mềm mại mà không yếu, và sâu sắc mà không lạc lối. Đó là sự trưởng thành chân thật nhất của một linh hồn biết sống trong tự do và đạo lý.
Quy phục không phải là cúi đầu, không phải khuất phục, mà là chọn đặt mình dưới ánh sáng chân lý, tự nguyện tiếp nhận điều cao hơn bản ngã.
Khi tâm đã quy phục chân lý, lòng họ mở rộng hơn và trở nên mềm mại nhưng không yếu, rộng nhưng không trống rỗng. Chính nhờ quy phục tỉnh thức, người trí mới có khả năng lắng nghe, không để thua hay thắng, mà để hiểu, để tiếp nhận, để trưởng thành.
Họ biết rằng sống thuận với đời không chỉ là nội tâm. Con người cần dẫn dắt, một bàn tay hướng đường, một ánh sáng soi tỏ lối đi mà chính ta chưa thấy. Những người phụ nữ mạnh mẽ hay bất kỳ người trí thức nào khi chọn nương tựa, không phải vì họ yếu, mà vì họ đủ trí tuệ để biết: sức mạnh thật sự là biết ai xứng đáng để mình trao niềm tin và học hỏi.
Sự dẫn dắt chân chính không ép buộc, không kiểm soát, mà mở ra cánh cửa mà chỉ ánh sáng đúng mới soi được. Trong khoảng cách ấy, bản thân ta không mất đi, mà lớn lên, sâu hơn, rộng hơn, sáng hơn.
Khi nhìn về tôn giáo, nhiều người cảm thấy một mức độ áp lực tư tưởng: giáo điều lặp đi lặp lại, kiểm soát suy tư, thậm chí có câu hỏi chưa bao giờ giải đáp thỏa đáng.
Thực tế, điều này xuất phát từ hai nguồn: một là mong muốn ổn định cộng đồng, hai là sức mạnh quyền lực của một vị trong ban lãnh đạo.
Giáo lý vốn nhằm hướng dẫn và khai sáng, nhưng nếu bị sử dụng để bảo vệ quyền lực hoặc áp đặt, nó trở thành “nhồi sọ” – một thứ giới hạn tư duy và sáng tạo.
Người tinh thần mạnh khi đối diện sẽ nhận ra sự khác biệt giữa nhồi sọ và quy phục tỉnh thức: quy phục là tự nguyện, tỉnh thức, mở ra sức mạnh; nhồi sọ là ép buộc, mất tự do.
Như vậy con người mạnh mẽ nhất chính là người biết dừng lại để quy phục chân lý. Quy phục không phải là khuất phục; đó là sự tỉnh thức nội tâm khi ta nhìn thấy giới hạn của cái tôi và chấp nhận một sự thật lớn hơn mình. Người ta không cúi đầu vì thua cuộc, mà vì nhận ra chân lý không tùy thuộc vào mong muốn của bản ngã. Khi tâm biết quy phục đúng chỗ, nó trở nên nhẹ, mềm, và rộng; giống như nước — càng mềm càng có sức mạnh thấm sâu. Từ nền tảng ấy, con người bước vào một cảnh giới khác.
Kính tri ân những vị thầy hạnh đức cao cả,
Ngày hôm nay, khi nhìn lại con đường đã đi, lòng con tràn đầy biết ơn: biết ơn những người đã dẫn dắt bằng ánh sáng của trí tuệ, biết ơn những giáo lý đúng mà con đã chọn quy phục, biết ơn chính bản thân đã đủ mạnh để tỉnh thức và mở lòng. Và có lẽ sức mạnh hôm nay con có được là nhờ kết quả của sự lắng nghe, của nương tựa đúng nơi, và của sự quy phục tỉnh thức – một sức mạnh không khuất phục, nhưng sâu sắc và bền vững như núi.
Và điều đặc biệt đôi khi người trò sẽ tự có giải đáp khi đã tỉnh thức và họ cũng không, “không phải đi tìm sư phụ”; họ sẽ tự nhận ra ai xứng đáng dẫn dắt mình vì tâm họ đủ sáng để thấy điều mà người chưa trưởng thành không thấy. Họ còn hiểu răng giữa trò và Thầy có một ân duyên sâu xa của ngày trước mà có lẻ một sự tăng thượng duyên nào đó trong đời đã khiến cho mỗi sự suy tư, mỗi mong muốn nhìn sâu hơn để tiến tới sự mạnh mẽ thầm lặng mà ít người có….vì họ biết học hỏi , ghi chép, suy ngẫm, quan sát đời bằng đôi mắt tỉnh thức mới của mình. Dần dần, họ sẽ thấy rằng sư phụ thật sự có khi chỉ là một người bình thường, nhưng những vị sư phụ ấy luôn sống bằng chiều sâu, bằng tỉnh thức, bằng sự hiện hữu làm sáng cả một không gian.
Lời kết :
Ngày hôm nay, khi nghĩ về những bậc Thầy đã đi qua nhiều gian đoạn trong đời con, lòng con không chỉ thuần túy là một sự tri ân mà còn đầy ngưỡng kính bởi quý Ngài đã dạy con bằng chính sự khiêm cung, sự sáng suốt, và sự lặng lẽ của người đã hiểu đời quá sâu.
Và con biết rằng: Nếu ta mạnh mẽ hôm nay, là vì đã từng quy phục đúng người. Nếu ta đứng vững hôm nay, là vì đã từng lắng nghe đúng lời. Nếu ta trưởng thành hôm nay, là vì đã từng tin đúng ánh sáng.
Đó là món quà lớn nhất của một đời thầy.
Và người trò cũng sẽ vui sướng biết bao nếu một ngày nào đó trong sâu thẳm trái tim …. biết mình đã tìm về sự dẫn dắt xứng đáng và điều quan trọng hơn hết là biết phân biệt giáo lý chân chính và cách quyền lực vận hành, biết chọn những dòng tư tưởng khuyến khích suy tư, giữ cho trí tuệ luôn mở, và tiếp nhận giáo lý bằng tinh thần tỉnh thức.
Khi làm được điều đó, người trò sẽ thấy rằng tôn giáo qua ảnh hưởng những người thầy tâm linh đã trở thành công cụ khai sáng, không phải áp lực, và người trí thức mới thực sự mạnh mẽ, tự do và bình an.
Trong ngày dành cho những người đưa đường chỉ lối, kính tri ân những vị Thầy cao cả , những hiền nhân trong đời con, không phải bằng những lời chúc sáo rỗng, mà bằng sự trưởng thành đã thành hình trong chính con.
Sự mạnh mẽ hôm nay là lời cảm ơn đẹp nhất. Sự bình an hôm nay là dấu ấn quý Sư Phụ truyền trao cho, Con kính xin gìn giữ ánh sáng ấy trong từng bước đi, như một cách tiếp tục lời dạy, để sống xứng đáng với người đã từng giúp con trở thành chính mình.
LẮNG NGHE – NƯƠNG TỰA – DẪN DẮT – QUY PHỤC
Ta lắng nghe đời, với một nụ cười tươi
Không chỉnh sửa, không ngắt lời, không đòi người đổi ý.
Trong phút lặng ấy, trái tim thôi thành vũ khí,
Nó trở lại làm nơi trú ẩn cho điều thật –tình người.
Rồi ta học đứng bên ai có ánh sáng dịu dàng
Nương tựa không phải vì yếu,
mà vì muốn sâu thêm một tầng thầu hiểu
Có những bờ vai không để ta dựa mãi vững vàng
Nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi
– cũng đủ bồi dưỡng rất nhiều điều còn thiếu
Khi gặp người đủ sáng, ta để họ dẫn đường,
Không phải dẫn bằng uy quyền, mà bằng phẩm chất
-
Lớn lên qua từng hơi thở, ôi nhờ được dẫn dắt
Trước mọi phong ba dù khó đo lường
Vẫn vượt thoát điều nan giải,
những cánh cửa khó mở bằng chỉ tình thương
Có lẽ không vì ngây thơ tin tưởng,
Mà tìm lại được chính mình – nhờ ảnh hưởng
Của những hiền nhân xuất hiện khi đủ một chữ DUYÊN
Kính trân trọng
Sydney 20/11/2025
Phật tử Huệ Hương





Users Today : 482
Views Today : 961
Total views : 484008
Who's Online : 26






This Month : 21625
Total Hits : 17726011