Mời Hư Không Cạn Mặn Cùng Ta

Hãy bước ra khỏi
miền quá khứ thường ưu tư hoài niệm !
Bao lo toan, bao trách nhiệm trước mắt hàng ngày
Nhìn chung quanh tìm kiếm chia sẻ…chẳng một ai
Trong tĩnh lặng ,
cảm nghiệm sự hữu hạn kiếp người thật nhỏ bé !

Hãy mời gọi hư không,
cạn mặn cùng ta cho vơi nhẹ !
Hãy thoát ra mọi vai diễn của sân khấu đời
Để muối tan, mọi đau khổ tháo rời
Hư không sẽ mỉm cười — bằng sự im lặng minh triết

Không ai nhỏ bé dưới bầu trời xanh biếc
Tim rộng mở, tự tin chào đón ánh bình minh
Tận hưởng cuộc sống với một tâm thái tự nhiên,
Ôm lấy chính mình,
tỏa sáng trong cách sống, cách nói, cách hiện diện!

Huệ Hương

___________

“ Mời hư không cạn mặn cùng ta ” là một lời mời không gửi đến con người, mà gửi đến tầng sâu nhất của hiện hữu.

Hư không sẽ không trả lời, nhưng chính sự không trả lời ấy là câu trả lời tròn đầy nhất.
Ta cạn mặn bằng cách để muối tan vào chính cái bao la không bờ của mình.
Ta cạn nỗi buồn bằng cách để nỗi buồn rơi vào một khoảng lặng không phán xét.

Ta cạn ưu tư bằng cách đặt nó vào một bầu trời quá lớn để một giọt mặn không thể làm vẩn đục. Vì Có những lúc, ta thấy đời nặng như một hạt muối mặn hòa vào đại dương quá rộng.

Bao lo toan, bao thất vọng, bao giọt lệ và những câu hỏi không bé lại được — tất cả dồn vào một trái tim nhỏ bé đang cố giữ nhịp giữa cuộc đời không ngơi sóng.

Khi ấy, ta muốn tìm một người để chia sẻ, nhưng đôi khi không ai có thể gánh cùng ta trọng lượng của những điều vốn chỉ mình ta hiểu.

Và thế là, ta mời hư không — cái vô biên, cái tĩnh lặng, cái luôn có mặt sau mọi náo động — cùng ta “cạn mặn”.
Trong khoảnh khắc ấy, ta hiểu:
hư không không bao giờ bỏ rơi một trái tim đang mệt.
Không phải vì nó an ủi, mà vì nó cho ta không gian để tự an ủi chính mình.
Không phải vì nó gánh đỡ, mà vì nó nhắc: mọi đau khổ đều có thể tan trong sự minh triết của tĩnh lặng.

“Mời hư không cạn mặn cùng ta” cũng là một lời kêu gọi hãy nhẹ đi:
– nhẹ khỏi quá khứ ta từng tự trách,
– nhẹ khỏi kỳ vọng làm ta nặng lòng,
– nhẹ khỏi những vai diễn ta phải mang theo,
– nhẹ khỏi chính cái mặn mà đời đã rắc lên tim ta.

Và khi mặn cạn, điều còn lại không phải là sự trống rỗng, mà là trong trẻo.

Ta bước ra khỏi cuộc đối thoại với hư không như người vừa được gột rửa bằng sự tĩnh lặng nguyên thủy của vũ trụ.

Và có lẽ sau cùng câu nói này đã ngầm chứa một điều bí mật là

“Khi ta đủ tĩnh để mời hư không, thì ta cũng đủ sáng để tự ôm lấy chính mình” .

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.